Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013


Bốn Mùa Hương Phiêu

Một cõi tình ta chẳng úa tàn
Là duyên thắm mộng giữa nhân gian
Trời pha sắc nhớ nguồn thơ đọng
Đất trộn màu thương mạch tứ tràn
Viễn xứ đông về nghe lạnh lẽo
Quê nhà hạ đến thấy miên man
Mùa yêu trọn kiếp hoài hương lửa
Gửi khối hồn theo vạn tiếng đàn

Trần Thế Nhân

Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013


Gửi Cố Nhân

Lặng ngắm tà dương rụng cuối ngày
Hoàng hôn chết lịm giấc chiều say
Duyên tình một thuở nào ai thấu
Giấc mộng muôn đời chẳng kẻ hay
Vạn cổ thương sầu châu ngập mắt
Ngàn xưa tủi nhớ lệ đầy tay
Tim son lỗi nhịp hồn hiu quạnh
Cách biệt người ơi trọn kiếp này.

Trần Thế Nhân


Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013

Dáng Xuân


Em ơi xuân cũ được bao ngày
Gót ngọc đường hoa trải đắm say
Thôn nữ ngân nga bài hát cũ
Chim trời ríu rít khúc ca hay
Hoa đào sắc rộ vương đôi má
Giọt nắng hương nồng đọng ngón tay
Bóng dáng người xưa giờ cách biệt
Từng mùa thêm quạnh vắng nơi này

Trần Thế Nhân


Xuân Đầu


Kỷ niệm còn đây những tháng ngày
Bên mùa hoa cũ mộng lòng say
Màu mây chan chứa nguồn thơ đẹp
Sắc nắng mơ màng mạch tứ hay
Mực tím nghe thương đầy khóe mắt
Thư xanh thấy nhớ nặng bàn tay
Bơ vơ cánh én chiều hôm lạnh
Nhớ quá! xuân xưa ở chốn này.

Trân Thế Nhân



Làng Xưa


Xuân xưa em có nhớ bao ngày
Hay đã quên rồi những đắm say
Xóm cũ tiêu điều ai có biết
Làng xưa quạnh quẽ khách nào hay
Dòng sông nhạt nắng sầu trên mắt
Nhánh cỏ tàn hoa rũ dưới tay
Ký ức phôi phai màu kỷ niệm
Còn đâu đã lỡ mộng duyên này.

Trần Thế Nhân

Thứ Ba, 26 tháng 2, 2013

Bài xướng:

Dáng Thu


Yểu điệu nàng thu đến dịu dàng
Bên hồ bán nguyệt ánh trăng loang
Lung linh mặt nước soi màu biếc
Rực rở rừng phong trổ sắc vàng
Nhặt chiếc lá rơi sầu diệu vợi
Gom cành hoa rụng nhớ mênh mang
Bóng chiều thấp thoáng trên sông vắng
Vọng tiếng xa xa én gọi đàn

Mộng Thường


-----o0o-----


Mượn vần hoạ góp vui:

Dáng Thu

Cảm nhận mùa thu rất dễ dàng
Khi trời ảm đạm bóng chiều loang
Không gian tĩnh lặng mây đùn xám
Cảnh vật buồn tênh lá nhuộm vàng
Lửng thửng chuyền cành dăm chú sóc
Ung dung gặm cỏ mấy con mang
Trên cây ríu rít chim về tổ
Thác đổ thông reo gió dạo đàn

Hoàng Thứ Lang


Đêm Thu

Mãn nguyệt, Thu phong dẫu dịu dàng
Chao cành, Sao rụng...bóng dần loang
Đơn côi đáy nước vầng trăng bạc
Rải rác trên sông chiếc lá vàng
Cung Quế cô liêu lòng dạ rối
Trần gian quạnh quẽ nỗi niềm mang
Mơ huyền_tĩnh mịch, yên_hà tỏa
Rũ rượi_chơ vơ - Vạc lẻ đàn.

TiCa
2.9.12

Chiều Thu

Tà dương rũ xuống nước dềnh dàng
Lưu luyến chiều say chút bóng loang
Tĩnh mịch bên trời mây rụng tím
Âm thầm trên lối lá rơi vàng
Tình xưa đã lỡ tình sao trọn
Mộng cũ không tròn mộng trót mang
Trọn kiếp bơ vơ sầu lạc lõng
Từng thu lịm chết một cung đàn

TTN

Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2013

Thuật hoài
Soi gương thấy tóc bạc màu rồi
Việc nước chưa tròn nuốt hận thôi
Thép luyện thanh gươm chờ giết giặc
Tay nâng trục đất đợi xoay đời
Nhìn đồn lũy địch lòng thôi thúc
Thấy bản doanh thù máu sục sôi
Biết đến ngày nao binh giáp tẩy
Đêm thanh uống rượu ngắm trăng ngời

Hoàng Thứ Lang

Thuật Hoài

Dở dang chí cả tuổi già rồi
Trời đất mênh mang ngậm tủi thôi
Tráng chí non sông trùm mấy cõi
Hùng tâm nhân sĩ trải bao đời
Hiền vương cụt lối nghe lòng rực
Minh chúa không đường thấy máu sôi
Tóc trắng đầu sương thù phải sạch
Ngàn năm Đại Việt sử xanh ngời.

TTN
Huyền Hão Mộng

Tình xưa một cõi vẫn sơ nguyên
Cách biệt nhiều năm có lỗi nguyền
Mấy tiếng tơ lòng vương hậu kiếp
Bao câu tâm tưởng vọng tiền duyên
Người đi vàng võ màu hoa thắm
Kẻ đợi tương tư sắc mắt huyền
Bến vắng từng mùa thêm quạnh quẽ
Bơ vơ hạ mãn bặt lời quyên.

TTN

Xuân Nhớ Thôn Xưa

Đất khách xuân về ngậm đắng cay
Trên đầu tóc điểm tuyết sương bay
Đêm mai trắng rụng sầu trăng lạnh
Ngày cúc vàng rơi tủi bóng lay
Thế sự muôn đời như áo đổi
Thiên thời vạn kiếp tựa sao thay
Thôn xưa đất mẹ hoài vương vấn
Cạn chén quan hà gửi giấc say

TTN