Bốn Mùa Hương Phiêu
Một cõi tình ta chẳng úa tàn
Là duyên thắm mộng giữa nhân gian
Trời pha sắc nhớ nguồn thơ đọng
Đất trộn màu thương mạch tứ tràn
Viễn xứ đông về nghe lạnh lẽo
Quê nhà hạ đến thấy miên man
Mùa yêu trọn kiếp hoài hương lửa
Gửi khối hồn theo vạn tiếng đàn
Trần Thế Nhân