Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013


Bốn Mùa Hương Phiêu

Một cõi tình ta chẳng úa tàn
Là duyên thắm mộng giữa nhân gian
Trời pha sắc nhớ nguồn thơ đọng
Đất trộn màu thương mạch tứ tràn
Viễn xứ đông về nghe lạnh lẽo
Quê nhà hạ đến thấy miên man
Mùa yêu trọn kiếp hoài hương lửa
Gửi khối hồn theo vạn tiếng đàn

Trần Thế Nhân

Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013


Gửi Cố Nhân

Lặng ngắm tà dương rụng cuối ngày
Hoàng hôn chết lịm giấc chiều say
Duyên tình một thuở nào ai thấu
Giấc mộng muôn đời chẳng kẻ hay
Vạn cổ thương sầu châu ngập mắt
Ngàn xưa tủi nhớ lệ đầy tay
Tim son lỗi nhịp hồn hiu quạnh
Cách biệt người ơi trọn kiếp này.

Trần Thế Nhân


Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013

Dáng Xuân


Em ơi xuân cũ được bao ngày
Gót ngọc đường hoa trải đắm say
Thôn nữ ngân nga bài hát cũ
Chim trời ríu rít khúc ca hay
Hoa đào sắc rộ vương đôi má
Giọt nắng hương nồng đọng ngón tay
Bóng dáng người xưa giờ cách biệt
Từng mùa thêm quạnh vắng nơi này

Trần Thế Nhân


Xuân Đầu


Kỷ niệm còn đây những tháng ngày
Bên mùa hoa cũ mộng lòng say
Màu mây chan chứa nguồn thơ đẹp
Sắc nắng mơ màng mạch tứ hay
Mực tím nghe thương đầy khóe mắt
Thư xanh thấy nhớ nặng bàn tay
Bơ vơ cánh én chiều hôm lạnh
Nhớ quá! xuân xưa ở chốn này.

Trân Thế Nhân



Làng Xưa


Xuân xưa em có nhớ bao ngày
Hay đã quên rồi những đắm say
Xóm cũ tiêu điều ai có biết
Làng xưa quạnh quẽ khách nào hay
Dòng sông nhạt nắng sầu trên mắt
Nhánh cỏ tàn hoa rũ dưới tay
Ký ức phôi phai màu kỷ niệm
Còn đâu đã lỡ mộng duyên này.

Trần Thế Nhân

Thứ Ba, 26 tháng 2, 2013

Bài xướng:

Dáng Thu


Yểu điệu nàng thu đến dịu dàng
Bên hồ bán nguyệt ánh trăng loang
Lung linh mặt nước soi màu biếc
Rực rở rừng phong trổ sắc vàng
Nhặt chiếc lá rơi sầu diệu vợi
Gom cành hoa rụng nhớ mênh mang
Bóng chiều thấp thoáng trên sông vắng
Vọng tiếng xa xa én gọi đàn

Mộng Thường


-----o0o-----


Mượn vần hoạ góp vui:

Dáng Thu

Cảm nhận mùa thu rất dễ dàng
Khi trời ảm đạm bóng chiều loang
Không gian tĩnh lặng mây đùn xám
Cảnh vật buồn tênh lá nhuộm vàng
Lửng thửng chuyền cành dăm chú sóc
Ung dung gặm cỏ mấy con mang
Trên cây ríu rít chim về tổ
Thác đổ thông reo gió dạo đàn

Hoàng Thứ Lang


Đêm Thu

Mãn nguyệt, Thu phong dẫu dịu dàng
Chao cành, Sao rụng...bóng dần loang
Đơn côi đáy nước vầng trăng bạc
Rải rác trên sông chiếc lá vàng
Cung Quế cô liêu lòng dạ rối
Trần gian quạnh quẽ nỗi niềm mang
Mơ huyền_tĩnh mịch, yên_hà tỏa
Rũ rượi_chơ vơ - Vạc lẻ đàn.

TiCa
2.9.12

Chiều Thu

Tà dương rũ xuống nước dềnh dàng
Lưu luyến chiều say chút bóng loang
Tĩnh mịch bên trời mây rụng tím
Âm thầm trên lối lá rơi vàng
Tình xưa đã lỡ tình sao trọn
Mộng cũ không tròn mộng trót mang
Trọn kiếp bơ vơ sầu lạc lõng
Từng thu lịm chết một cung đàn

TTN

Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2013

Thuật hoài
Soi gương thấy tóc bạc màu rồi
Việc nước chưa tròn nuốt hận thôi
Thép luyện thanh gươm chờ giết giặc
Tay nâng trục đất đợi xoay đời
Nhìn đồn lũy địch lòng thôi thúc
Thấy bản doanh thù máu sục sôi
Biết đến ngày nao binh giáp tẩy
Đêm thanh uống rượu ngắm trăng ngời

Hoàng Thứ Lang

Thuật Hoài

Dở dang chí cả tuổi già rồi
Trời đất mênh mang ngậm tủi thôi
Tráng chí non sông trùm mấy cõi
Hùng tâm nhân sĩ trải bao đời
Hiền vương cụt lối nghe lòng rực
Minh chúa không đường thấy máu sôi
Tóc trắng đầu sương thù phải sạch
Ngàn năm Đại Việt sử xanh ngời.

TTN
Huyền Hão Mộng

Tình xưa một cõi vẫn sơ nguyên
Cách biệt nhiều năm có lỗi nguyền
Mấy tiếng tơ lòng vương hậu kiếp
Bao câu tâm tưởng vọng tiền duyên
Người đi vàng võ màu hoa thắm
Kẻ đợi tương tư sắc mắt huyền
Bến vắng từng mùa thêm quạnh quẽ
Bơ vơ hạ mãn bặt lời quyên.

TTN

Xuân Nhớ Thôn Xưa

Đất khách xuân về ngậm đắng cay
Trên đầu tóc điểm tuyết sương bay
Đêm mai trắng rụng sầu trăng lạnh
Ngày cúc vàng rơi tủi bóng lay
Thế sự muôn đời như áo đổi
Thiên thời vạn kiếp tựa sao thay
Thôn xưa đất mẹ hoài vương vấn
Cạn chén quan hà gửi giấc say

TTN

Đầu Đông

Gió chuyển sang mùa đã lập đông
Mưa bay lất phất nhợt môi hồng
Hoa tàn rụng cánh bên ghềnh đá
Lá úa lìa cành cuối bến sông
Thổn thức duyên tình tim mỏi đợi
Âm thầm loan phượng mắt mòn trông
Niềm riêng quạnh vắng lòng khuê nữ
Lẻ bạn đêm sầu buốt giá không
Trần Thế Nhân


Vào đông

Thu tàn trở giấc bước vào đông
Cúc tẩm sương đêm ngả sắc hồng
Bướm lượn trời xa mờ góc bể
Ong tầm cõi vắng khuất ven sông
Thay duyên nắng sớm chờ tin vọng
Đổi phận mây chiều rũ bóng trông
Hỡi đấng cao xanh bày tiết hạ…
Bao mùa chuyển tiếp ngậm ngùi không?

Sĩ Đoan
Đêm Buồn

Giá buốt lòng đêm lại kéo về

Mây buồn u ám phủ sơn khê
Song thưa gió vọng lời than thở
Gác vắng mưa ngân tiếng não nề
Quá khứ về đâu bao luyến nhớ
Ngày xưa lạc mất những si mê
Phương trời cách biệt người đi mãi
Trọn kiếp hoài mong trọn ước thề.

Trần Thế Nhân
 
Vô Đề

Từng đêm tưởng nhớ bóng giai nhân
Mộng ước ngày sau sẽ được gần
Nét chữ người xưa còn thắm mực
Dòng thơ tình cũ vẫn tươi vần
Bao lần nức nở ve kêu hạ
Mấy độ âm thầm én báo xuân
Cảnh đó nàng đâu giờ nhạt dấu
Thu tàn lá rụng mãi trên sân

TTN
 
Vô Đề

Phương trời cách biệt hỡi ly nhân
Biển thẳm trùng khơi biết có gần
Gửi nhớ lên thơ đan mấy tứ
Đem thương hạ bút dệt đôi vần
Thôn xưa đã đợi bao mùa hạ
Xóm cũ còn chờ những tháng xuân
Lối nhỏ thu về sao quạnh vắng
Bên thềm hoa rụng ở ngoài sân
TTN
 

Thứ Ba, 12 tháng 2, 2013

 Thương…

Xót mắt em rồi, giọt lệ sa
Bao chiều kỷ niệm khó phai nhoà
Hương xưa vẫn đọng thơm vai áo
Tình cũ còn vương ngát cánh trà.
Mặc khách hoài mong ngày hội ngộ
Giai nhân mãi đợi phút hoan ca.
Thềm mai trăng rọi rèm thu vắng
Xót mắt em rồi, giọt lệ sa.
ttn

Tủi

Lệ sa ướt đẫm khóe mi sầu
Cho khách bần thần dạ để đâu...
Có phải mây hờn đi bỏ nắng
Hay là gió lộng thổi tung bâu ?
Vần thơ gởi trả thôi mong đợi
Chữ hẹn xin bôi chẳng cưỡng cầu
Sóng dạt xui chi thuyền lỡ bến
Lệ sa ướt đẫm khóe mi sầu

Shiroi
02/09/2012

Nhớ Em

Lặng lẽ ôm sầu nỗi nhớ em
Vườn yêu năm cũ đã buông rèm
Đông về tuyết lạnh vùng thương trắng
Thu tới mây buồn cõi nhớ đen.
Thiên Lý muôn hoa rơi cuối ngõ
Phù Dung một đoá rụng bên thềm
Tình ta sao mãi tình dang dở
Lặng lẽ ôm sầu nỗi nhớ em

ttn


Nhớ ...

Hạt bụi vô tình xót mắt em
Chiều nghiêng lối nhỏ gió lay rèm
Chân trời biệt nhạn mây ươm tím
Mặt nước đong bèo sắc nhuộm đen
Vắng bóng người xưa buồn lặng nẻo
Tàn khung cảnh cũ quạnh hiu thềm
Trà nay đã nhạt trà năm ấy
Hạt bụi vô tình xót mắt em

Shiroi
30/08/2012

Tình Xưa

Người ơi, nhung nhớ mấy cho vừa
Cách biệt nhiều năm chẳng thốt thưa
Ngóng mãi bao chiều mây đổi tiết
Trông hoài những tối gió thay mùa
Bài thơ vẫn đượm tình vương nắng
Giấc mộng còn nồng ý đẫm mưa
Vắng bóng tri âm lòng quạnh quẽ
Nhìn vầng trăng lạc thoảng hương xưa.

TTN

Mộng Cũ

Thu nào lá trút để rừng thưa
Xa cách em ơi đã mấy mùa
Đường xưa vàng võ đường phai nắng
Lối cũ âm thầm lối nhạt mưa
Mắt biếc người hoen sầu vạn cổ
Lòng son ta ố tủi ngàn xưa
Trăng sao vẫn đó đời cô quạnh
Một kiếp tình duyên lỡ đã vừa

TTN


Vườn xưa

Lầu Thơ Bóng Nguyệt chốn vườn xưa
Cảnh đó còn đâu tiếc chẳng vừa
Sao vắt đầu non soi lối nhỏ
Trăng cài đỉnh núi rọi song thưa
Sương rơi trắng ngõ trời thay tiết
Lá rụng vàng sân gió trở mùa
Xướng họa hôm nào chung ý mộng
Giờ nghe trống vắng lệ lòng mưa

Hạt Mưa Sa

Lối cũ

Lối cũ ta về lại chốn xưa
Vườn thơ vắng vẻ nhớ sao vừa
Mây trôi bảng lảng phương trời lạ
Gió thoảng rì rào khóm liễu thưa
Tiếng dế ngân nga sầu trở tiết
Lời ve nức nở khóc giao mùa
Bâng khuâng nhặt lá vàng trong nắng
Ngấn lệ rơi mà ngỡ giọt mưa

Hoàng Thứ Lang

Người Xưa

Sao không trở lại hỡi người xưa
Nhớ dáng ai xinh mấy có vừa
Mộng trước trao mây không tiếng đáp
Tình đầu gửi gió chẳng lời thưa
Trăng sao héo rũ sầu bao tháng
Hoa lá tàn phai tủi mấy mùa
Lữ khách quay về nghe quạnh vắng
Nghe hồn nức nở những cơn mưa

TTN
Lỡ Chuyến Đò Ngang

Đôi mình xa cách mãi mà thôi
Bến mộng tình ta đã lỡ rồi
Nước chảy mây bay buồn vạn nẻo
Hoa trôi lá rụng tủi ngàn nơi
Sông xưa sương khói mờ tơ liễu
Thuyền cũ tà dương khuất bóng đời
Nát mảnh duyên lành thương nhớ hỡi
Niềm sầu dang dở gửi dòng trôi

Trần Thế Nhân


Hoạ vần:

Lỡ Chuyến Đò Ngang

Trách móc nhau hoài cũng thế thôi
Dù sao chuyện đã lỡ làng rồi
Không duyên phải chịu tình đôi ngả
Chẳng nợ nên đành đứa mỗi nơi
Lỡ chuyến đò ngang sầu vạn kiếp
Xa hình bóng cũ khổ muôn đời
Người đi bỏ cả trời nhung nhớ
Kỷ niệm theo dòng nước cuốn trôi

Hoàng Thứ Lang